Thấm thoắt cũng đã 6 tháng sau ngày anh ra đi, vậy mà dạo gần đây con gái liên tục nhắc bố đang ở trường mẫu giáo khiến tôi chột dạ, lo lắng vô cùng.
Trước đây, tôi luôn cảm thấy mình là một người phụ nữ rất may mắn khi được sinh ra trong một gia đình gia giáo, cả bố mẹ đều là giáo viên. Bố mẹ là người khá nghiêm khắc nên từ bé tôi đã được rèn tính kỷ luật, nhờ đó mà giúp ích rất nhiều cho cuộc sống. Tuổi thơ của tôi cứ trôi qua bình yên như thế, đi học rồi về nhà với bố mẹ, cứ hồn nhiên, vô tư vậy thôi.
Anh đến với tôi như một định mệnh, ở anh có một sức hút đặc biệt mà tôi chưa từng gặp ở những người con trai khác. Bên cạnh anh, tôi có cảm giác ấm áp, yên bình. Tình cảm của chúng tôi cứ lớn dần lên, từ tình bạn rồi yêu nhau lúc nào không hay. Sau khi tốt nghiệp Đại học, chúng tôi kết hôn.
Tôi nhớ lần đầu tiên khi đưa anh về nhà ra mắt, bố mẹ tôi đã phản đối rất nhiều vì anh ở ngoài Bắc, còn tôi ở Sài Gòn. Nếu cưới nhau thì chắc chắn tôi sẽ theo anh ra Bắc sinh sống. Bố mẹ tôi chỉ có một đứa con gái nên không nỡ để tôi lấy chồng xa. Sau thời gian dài thuyết phục, cộng thêm sự chân tình của anh nên dần dần bố mẹ cũng đồng ý tác thành cho chúng tôi.