Tôi khóc òa. Lúc đó có chị ba và Hà Phương ở cùng phòng, mới tá hỏa, không biết vì sao tôi khóc, rồi gọi cho Minh Tuyết qua” – Cẩm Ly nói.
Mới đây, tại chương trình Gala nhạc Việt, ca sĩ Cẩm Ly đã chia sẻ câu chuyện sang Mỹ chưa bệnh của cô.
Cẩm Ly
Cô nói: “Dù thế nào cũng là ba chị em ruột, cùng chung dòng máu, nên dù cãi lộn cỡ nào vẫn thương nhau. Càng già tôi càng thấm điều này.
Đợt đó tôi phải qua Mỹ chữa trị và thấy được những hình ảnh khắc sâu trong tôi, tới giờ vẫn nhớ mãi.
Từ Việt Nam bay qua Mỹ thì tôi đi một mình, nhưng từ California bay sang San Jose để gặp bác sĩ chữa bệnh thì tôi được các em hộ tống, huy động lực lượng hết mình, chăm lo tận tình.
Vợ chồng Minh Tuyết hộ tống tôi bay tới San Jose. Hà Phương và chị ba tôi cũng từ New York bay tới San Jose.
Em chồng Minh Tuyết ở San Jose thuê xe chở chúng tôi. Cháu tôi cũng từ nhà Minh Tuyết bay tới.
Như vậy, chỉ có mình tôi đi phẫu thuật thôi mà tới 6 người trong nhà tháp tùng. Chuyến đi đó có rất nhiều kỷ niệm.
Đầu tiên tôi đến đó để khám, khám xong quyết định phẫu thuật ngay trong đêm. Tôi phải nhịn ăn nhịn uống và áp lực vô cùng. Tôi sợ nhiều thứ mà không biết là sợ cái gì, áp lực vì sắp phải lên bàn mổ.
Tôi khóc òa. Lúc đó có chị ba và Hà Phương ở cùng phòng, mới tá hỏa, không biết vì sao tôi khóc, rồi gọi cho Minh Tuyết qua.
Minh Tuyết qua phòng, đứng chống nạnh và nói: “Giờ sao, em nói Tư sao, nếu Tư sợ thì em gọi điện hủy liền”. Minh Tuyết làm dữ lắm còn tôi như đứa con nít, không biết gì, sợ bị xáo trộn. Mọi người đều an ủi tôi.
Sáng hôm sau tôi mới vào phẫu thuật, bị dị ứng thuốc tê nên lạnh ớn người, run rẩy. Người ta làm đủ kiểu mà tôi vẫn sợ. Bác sĩ biết nên cho người nhà vào.
Tới khi phẫu thuật xong về nhà, người thì bóp chân bóp tay, người thì nấu nước, người thì gội đầu cho tôi. Tất cả đều vây quanh tôi.
Tôi nhớ mãi Hà Phương nói thằng cháu tôi: “Cô Tư thấy chưa, tương lai là một dược sĩ làm ra bao tiền mà vẫn ngồi bóp chân cho cô, đút nước cho cô”.
Khi mọi người về để đưa tôi bay lại về nhà Minh Tuyết dưỡng bệnh rồi về lại Việt Nam, tôi cứ nằm trên phòng vì thuốc giảm đau gây buồn ngủ, không đứng dậy được. Tôi như một đứa con nít.
Minh Tuyết gọi tôi xuống ăn bằng được, kêu là: “Tư có muốn về Việt Nam không? Tư mà không ăn uống gì rồi yếu, ra sân bay họ không cho lên máy bay. Tư phải ngồi dậy. Xuống đây em nấu cho ăn”. Minh Tuyết muốn xốc tinh thần tôi lại”.