Gia đình tôi vốn nghèo, nghèo đến mức nhà chẳng có gì giá trị ngoài vài chiếc ghế cũ và một chiếc giường ọp ẹp. Cả đời tôi quanh quẩn với ruộng đồng, chồng tôi mất sớm, để lại mình tôi lo cho thằng Nam – đứa con trai duy nhất. Nó vốn là đứa ngoan, chịu khó, nhưng nhìn quanh quẩn mãi cái làng quê nghèo này chẳng có tương lai gì sáng sủa. Năm nó 23 tuổi, nó quyết định xin đi xuất khẩu lao động sang Campuchia. Lòng tôi ngổn ngang, vừa lo vừa hy vọng, mong rằng nó đi vài năm làm ăn sẽ có vốn về xây dựng cuộc sống mới.
Thời gian thấm thoắt trôi, 5 năm không ngắn cũng chẳng dài, nhưng với tôi – một bà mẹ già ngày ngày trông ngóng, nó dài như cả đời người. Thi thoảng, Nam gọi điện về, bảo mọi thứ bên đó ổn, bảo mẹ đừng lo. Tôi cũng chỉ biết vậy mà yên lòng chờ ngày con về.