CN. Th12 29th, 2024

Tôi người miền Trung, lấy chồng ngoại thành Hà Nội được hơn ba năm. Mẹ chồng tôi đã mất, chỉ còn bố chồng đang sống với vợ chồng anh cả.

Sau kết hôn vài tháng, nhờ có tiền tiết kiệm của chồng kèm tiền mừng cưới, chúng tôi đã mua được một căn chung cư rộng rãi ở Thủ đô. Thu nhập của chồng tôi khá ổn nên về kinh tế, tôi không phải lo lắng quá nhiều. Mọi việc lớn trong nhà, chồng đều đứng ra lo liệu. Tôi đi làm chỉ để thêm thắt chi tiêu và thỉnh thoảng gửi tiền về quê cho bố mẹ đẻ vì nhà tôi nghèo, lại đang phải nuôi em trai tôi học đại học.

Vợ chồng tôi có một cô con gái gần 2 tuổi. Thời điểm con được 6 tháng, vợ chồng tôi đã thống nhất thuê giúp việc để trông con cho tôi đi làm. Tuy nhiên, đến nay đã trải qua 3 lần đổi người giúp việc nhưng tôi vẫn chưa thấy ổn.

Mẹ vợ từ quê lên trông cháu, con rể không cảm ơn còn nói một câu khiến bà lập tức dọn đồ bỏ về - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Người đầu tiên thật thà, chăm chỉ nhưng lại không có kỹ năng chăm trẻ nhỏ. Sau nỗ lực cố chỉ bảo không thành, tôi đành phải cho nghỉ việc. Đến người thứ hai thì nhanh nhẹn, tháo vát, làm việc đâu ra đấy. Thế nhưng, chưa kịp mừng thì vợ chồng tôi phát hiện cô này gian dối, có tính tắt mắt, chuyên lấy trộm đồ của chủ nên cũng phải cho nghỉ.

Cách đây 3 tháng, chúng tôi thuê được một người biết chăm trẻ nhỏ nhưng lại hay bận việc gia đình ở quê, thường xuyên báo nghỉ đột xuất khiến vợ chồng tôi xoay không kịp.

Chán cảnh phải chạy theo giúp việc, tôi gọi điện về nhờ mẹ đẻ lên hỗ trợ chăm con giúp tôi vài tháng đến khi con được hai tuổi sẽ cho đi học mầm non. Thương con, thương cháu nên mẹ tôi đồng ý vượt mấy trăm cây số lên giúp.

Những ngày đầu mẹ vợ lên ở cùng, chồng tôi tỏ ra niềm nở đón tiếp bà. Nhưng càng ngày, tôi thấy chồng có vẻ khó chịu khi có mẹ vợ ở trong nhà.

Chồng tôi liên tục phàn nàn về tính tiết kiệm quá mức của mẹ vợ, thậm chí anh còn phát cáu khi thấy mẹ mang đồ ăn thừa khi cả nhà đi ăn nhà hàng về. Chưa hết, thấy mẹ vợ luôn quê mùa, chồng tôi còn tỏ ý lo ngại sợ con gái ở nhà với bà không được chăm sóc một cách khoa học, sạch sẽ rồi lại bị bệnh.

Không muốn chồng tiếp tục có những suy nghĩ lệch lạc về mẹ vợ, hôm ấy, nhân lúc bà ra ngoài, tôi đã có cuộc nói chuyện thẳng thắn với chồng. Tôi nói mẹ mình không phải là người “ở bẩn” như chồng nghĩ.

Tôi cũng nói chồng cần tôn trọng mẹ vợ hơn vì bà đã gác hết mọi thứ ở quê để lên trông con trông cháu. Vợ chồng tôi phải mang ơn chứ không phải là soi mói, đánh giá về con người của bà.

Thế nhưng, thay vì thay đổi thái độ với mẹ vợ, chồng tôi lại có những lời lẽ khiến tôi giật mình.

Hôm nay em nói nên anh cũng thẳng thắn luôn. Tháng nào anh cũng thấy em đưa cho mẹ vài triệu để lo cho thằng Nghĩa ăn học. Số tiền ấy gần đủ để thuê một người giúp việc để tha hồ mà sai bảo lại không phải mang tiếng là nhờ vả nhà ngoại.

Mà anh nói thật, thà thuê người giúp việc còn hơn nhờ mẹ. Vì từ ngày mẹ ở đây, anh thấy cái Bống hư hơn rất nhiều. Ỷ có bà bênh là hay mè nheo, làm nũng, trước nó có thế đâu. Nếu em muốn tiếp tục nhờ bà thì cũng nên nói để bà biết mà rút kinh nghiệm. Không sau này chỉ khổ vợ chồng mình thôi”.

Nghe chồng nói vậy, tôi rất bức xúc. Tôi thừa nhận mình cũng không đồng ý với cách chiều cháu của bà nhưng với cách nói của chồng lại hàm ý quy chụp mẹ vợ làm hư cháu quá rõ. Hơn nữa, tôi không nghĩ chồng lại chi li, so sánh việc tôi biếu mẹ tiền hàng tháng với việc lấy tiền đó để thuê giúp việc. Đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Nhưng điều tôi không ngờ đến nhất là toàn bộ câu chuyện của hai vợ chồng tôi đã bị mẹ tôi ở ngoài nghe thấy. Vì quá tự ái với câu nói của con rể, bà đã lập tức thu dọn quần áo để trở về quê trong sự can ngăn không thành của tôi.

Tôi trách chồng khiến mọi việc ra nông nỗi này nhưng anh ta cho rằng mình không nói gì sai cả. Giờ tôi đang bị kẹt giữa một bên là chồng, một bên là mẹ. Tôi nên làm thế nào trong trường hợp này. Xin mọi người cho tôi lời khuyên.

By admin

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *